Em về quê anh một ngày thu trải nắng,
Sông Ba hiền hòa chở nghĩa nặng tình sâu,
Anh dắt em qua ba mươi sáu nhịp cầu,
Gió đùa tóc như lòng em trăm mối.
Giọng xứ nẫu nghe sao lạ quá đỗi,
Ga Tuy Hòa kìn kịt những âu lo,
Trên đồng xa trắng muốt những cánh cò,
Tình thâm sâu cứ đầy thêm mỗi độ.
Những bỡ ngỡ cùng em qua hết từng nẻo phố,
Về tận buôn làng rậm rịch nhịp xoang.
Biển hát ru em điệp khúc sóng tràn,
Đêm Tháp Nhạn trăng nghiêng cổ tích.
Đầm Ô Loan chiều buông tĩnh mịch,
Mặt nước thản nhiên soi bóng chân đèo,
Nghe thật ngộ con chim chuyền mách lẻo,
Sò huyết mùa này vừa đậm vừa ngon.
Cơn gió nam non phóng túng có còn,
Xào xạc tim em mỗi chiều ngóng về quê mẹ?
Em không biết tự khi nào, có lẽ,
Mảnh đất này đã là quê hương thứ hai.
Thuyền vẫn vào ra nhịp sống làng chài,
Vũng Rô, Xuân Đài cá tôm ánh bạc,
Muối mặn Tuyết Diêm, rêu xanh Đông Tác…
Nghĩa đất tình người nuôi lớn nghĩa ân.
Làm dâu dẫu xa, xứ nẫu thật gần,
Rủ anh đi xem bài chòi lễ hội,
Để nghe suối nguồn chảy về trăm lối,
Một lối em về quê mẹ Phú Yên.
Thụy Bình