Hai thành giường vừa vênh vừa mẻ,
Là cái giường mẹ đẻ ra con,
Mạ giường xưa nay đã bóng mòn,
Con nằm xuống bên dáng cong của mẹ,
Con nghe rõ tiếng thở dài khe khẽ
Mẹ bảo sao không ở ngoài chơi ?
Mấy cháu chắt sang hàng xóm hết rồi,
Con quàng nhẹ bụng già teo tóp.
Tiếng mưa chiều lá cành lộp độp,
Rồi mơ màng mùa mưa lũ năm xưa…
Nước dâng to đến tận sân chùa,
Cả làng lo nháo nhào chạy bữa,
Lũ con nít đi tìm chim sữa,
Lũ dòng dọc làm tổ tròn vo,
Cá lên theo con nước quanh hồ,
Cá nhiều lắm lấy rổ ra xúc được,
Cáy leo trèo bám vào cỏ đước,
Thấy bóng người tụt ủm xuống ngay…
Đang mơ màng trong cõi mê say,
Mẹ khẽ hỏi giờ ăn gì mẹ nấu ?
Con rất thích món dưa ngọn đậu,
Nhưng bây giờ chẳng ai muối mà ăn,
Đành quay sang phía mẹ mà rằng:
Thôi mẹ ạ ăn gì cũng được !
Nếu bây giờ cho tôi điều ước,
Sẽ ước rằng ăn món ký ức xưa!!!